Tải miễn phí hình ảnh vè chủ đề Bọn Trẻ Anh Chị Em Ruột Trai từ thư viện hình ảnh và video miễn phí Pixabay. Khám phá . Đăng nhập Tham gia. MediaẢnh Minh họa Vectors Video Âm nhạc Sound Effects. Lựa chọn của biên tập viên Popular Images Popular Videos.
Tài liệu Tiếng Anh trong bộ tài bài tập Tiếng Anh theo chuyên đề, Thích Tiếng Anh chia sẻ "68 Bài tập Tiếng Anh điền từ vào đoạn văn có đáp án và giải thích chi tiết" bản PDF. Tài liệu bao gồm các bài tập chuyên đề hoàn thành đoạn văn được chọn lọc từ các đề
Anh chị em có thể giúp bạn phát triển những kỹ năng sống quan trọng. Hãy dùng phiếu thực tập này để xác định, phân tích và giải quyết bất đồng giữa bạn với họ.
Anh văn giao tiếp. Tự Tin Giao Tiếp Như Người Bản Xứ Giáo viên giảng dạy chính của em vô cùng tâm huyết, c HỒ CHÍ MINH 400 Điện Biên Phủ, P. 11, Q.10, TP. HCM 028 2253 6634 / 0902 99 02 68 7-9 Bàu Cát, P. 14, Q. Tân Bình, TP. HCM
Bạn muốn dành thời gian với CRUSH mới của mình💔 Nhưng anh trai bạn lúc nào cũng phá đám! 😫 MÙA HÈ và CÁI NÓNG càng gây nhiều vấn đề hơn🌞💧 Làm
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Tác giả Cố Từ Vi Số chương 100 chương + 1 ngoại truyện Thể loại Võ sĩ quyền anh x Đầu bếp, từ vườn trường đến áo cưới, HE Tình trạng Hoàn Nhân vật chính Từ Tử Sung x Hạ Mộng Ngư VĂN ÁN Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. Ngụy quân tử! Giả đứng đắn. REVIEW Đây là lần đầu mình viết review, cũng là lần đầu mình đọc xong một truyện mà lại có cảm hứng để viết về nó đến như vậy. Mình không chắc mình sẽ viết hay, chỉ đơn giản mình muốn chia sẻ với các bạn về câu chuyện này. Như bao câu chuyện vườn trường khác, mỗi ngày của một học sinh cấp ba là mỗi ngày phải cố gắng học tập, phấn đấu thi kết quả tốt. Cô bé Hạ Mộng Ngư là một học thần’ tiêu chuẩn, thành tích luôn đứng đầu toàn khối, là người toả ra ánh hào quang con nhà người ta’ trong mắt mọi người. Cậu bạn Từ Tử Sung đứng thứ hai trong lớp, là học bá, là Sung ca trong mắt đám con trai, vì sao ư? Bởi vì cậu bạn này mang đến cho người ta cảm giác có niềm tin cực kì, tựa như chỉ cần có cậu, trời sập cũng không sao! Thế nhưng, có thật là hai người không ưa’ nhau không? Khi mà một người cảm thấy người kia giả tạo, người kia lại thấy đối phương là phần tử khủng bố. Mỗi người ai cũng sẽ có một mặt không muốn để người khác biết, Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư cũng thế. Cơ duyên đưa hai người phát hiện bộ mặt khác của nhau là ở câu lạc bộ quyền anh ngầm – nơi Mục Thần Pan xưng vương – nơi Từ Tử Sung tồn tại như một vị hoàng đế bất bại, và cũng là nơi Hạ Mộng Ngư tự tin diện bộ đồ khiêu gợi làm một cheerleader nóng bỏng. Nguỵ quân tử, giả đứng đắn. Ấy vậy mà lại trời sinh một cặp. Vận mệnh đưa hai người đến bên nhau, dần hiểu nhau và yêu nhau say đắm. Nhưng cái cách mà hai người yêu lại khác nhau, là hai quan niệm về tình yêu khác biệt. Hạ Mộng Ngư yêu Từ Tử Sung, đối xử với anh dịu dàng, dành hết mười phần bao dung với anh, đối với cô mà nói, đó là “Đại ái vô cương!”. Cô yêu anh như thể không có ngày mai, mỗi ngày đều yêu thật nồng nhiệt. Hạ Mộng Ngư nói tương lai của cô không phải của ba mẹ, không phải của Từ Tử Sung hay một ai khác, mà chính là của cô. Cô biết chắc chắn tương lai của mình có Từ Tử Sung và cô sẽ luôn cố gắng để đạt được ước mơ của mình, trở thành con người mà mình muốn. Hạ Mộng Ngư dịu dàng, thông minh, nhưng cũng vô cùng kiên định. Vậy, còn Từ Tử Sung thì sao? Anh có quá khứ không mấy tốt đẹp, người cha ngang ngược cùng người mẹ lạnh lùng đã tạo nên trong anh sự thờ ơ đối với mọi khổ sở trên thế giới này. Trong suy nghĩ của anh, nỗi khổ, nỗi đau là bài học, là cách giúp anh trưởng thành. Anh không giống như Hạ Mộng Ngư có thể được một ngày thì yêu một ngày, anh suy tính cho tương lai và anh phải nắm chắc nó, phải thật chắc chắn anh mới làm, cũng phải thật chắc chắn anh mới yêu. Anh sợ rằng "tình yêu của Hạ Mộng Ngư giống như lửa, nóng đấy nhưng dễ bị dập tắt, bởi vì lửa không thể trường tồn", trong khi tình yêu của Từ Tử Sung là "sẽ chấp nhất, không từ bỏ, sẽ tính đường xa, cứ yêu mãi cho đến khi không thể ở bên nhau nữa thì thôi". Từ Tử Sung lúc mới quen Hạ Mộng Ngư sẽ không tin vào định mệnh, anh tin vào “nhân định thắng thiên”, nhưng sau này một người cố chấp như anh lại không thể không tin vào vận số. Mình nói thật, Từ Tử Sung là nam chính gây ấn tượng với mình vô cùng, bên trong anh có một sự đàn ông’ mãnh liệt, không chỉ vì anh là quyền thủ, mà còn bởi cách tác giả trao vận mệnh cho anh và cách anh chiến thắng nó. Cốt truyện tuy không phải là hoàn hảo không sơ hở, mình ước tác giả có thể viết thêm vài chương kể chi tiết hơn về cuộc sống của hai người trong 10 năm xa cách. Phải, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung xa nhau, từ cuối cấp ba đã xa nhau, mặc dù đã có lời hẹn 4 năm, nhưng xa một lần là xa tận 10 năm. Không nhắn tin, không gọi điện, cắt đứt mọi liên lạc. Mình sẽ không nói Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đã trải qua 10 năm ấy như thế nào, mình sẽ giữ lại để các bạn đọc nhé ^^ Tuy tác giả không viết chi tiết mình thật sự ước như thế !!! nhưng Cố Từ Vi vẫn cho mọi người biết mình đã vẽ nên gì trong bức tranh về nam nữ chính của chúng ta lúc xa cách 10 năm, qua lời kể của hai người họ cho nhau. Từ Tử Sung đã mạnh mẽ ra sao, Hạ Mộng Ngư đã kiên định thế nào, nói ra nghe thật nhẹ nhàng như mấy ai thấu được nỗi khổ sở ấy. Đây chắc chắn sẽ là bộ truyện mình đọc lại trong thời gian tới, nó vẫn mang đến cho mình cảm xúc rất đặc biệt mỗi khi nhớ lại. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây, nếu được, mình rất mong mọi người có thể recommend cho mình thêm truyện có nam chính cơ bắp’ cao to với nha = tự nhiên biết Từ Tử Sung xong mê quá =
Châm ngôn làm người của mẹ thật đáng Mộng Ngư yên lặng nghe bố mẹ tranh luận về vụ bà dì đang ầm ĩ đòi ly hôn, thầm cảm thấy thất đặt bát đũa xuống, khoác cặp lên vai."Con no rồi, con đi học thêm đây.""Sớm thế, tám giờ cơ mà?""Con phải đến trước chuẩn bị bài."Bố mẹ luôn rất yên tâm về Hạ Mộng Ngư, cô là cô bé ngoan ngoãn có tiếng trong khu, chẳng ai nghi ngờ cô đang nói dối lên tàu điện ngầm, Hạ Mộng Ngư liền gọi điện cho thầy giáo lớp học thêm."Thầy ơi, hôm nay em bị sốt, giờ phải đến bệnh viện, thầy có thể gửi đại cương với bài tập cho em được không ạ? Lúc truyền nước em có thể xem, thế thì lần sau sẽ không bị chậm hơn các bạn ạ."Thầy vô cùng cảm động, Hạ Mộng Ngư đúng là mẫu học sinh hoàn mỹ vừa thông minh lại vừa chăm chỉ trong mộng của mọi giáo viên."Không sao đâu, buổi sau em đến sớm nửa tiếng, thầy giảng qua nội dung cho một lần. Cứ nghỉ ngơi đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến học!"Hạ Mộng Ngư thều thào nói, "Em cảm ơn thầy, em cúp điện thoại đây ạ."Cúp điện thoại, Hạ Mộng Ngư cảm giác như có một ánh nhìn lạnh lẽo đâm vào mình, cô liền quay đầu lại, thấy ngay Từ Tử Sung đang dựa vào cửa, tay cầm sách giáo khoa, mắt nhìn mình chằm Từ Tử Sung đang đeo kính đen, nhưng Hạ Mộng Ngư vẫn có thể nhận thấy cái nhìn mỉa mai giấu trong đôi mắt hắn lại lên chuyến tàu này chứ?Đúng là chả hay ho gì...Hạ Mộng Ngư không chút do dự xoay người đi sang toa tàu Mộng Ngư và Từ Tử Sung là bạn cùng lớp. Một người là vị "học thần" đứng đầu lớp, đứng đầu luôn cả khối. Còn một người là "học bá" đứng thứ hai toàn khối. Hai người không chỉ có thành tích học rất tốt, mà ngay cả nhân duyên trong lớp cũng cực kỳ khá khẩm. Có điều, cả hai đều ngầm coi như không biết đối phương. Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung rất biết làm màu, còn Từ Tử Sung lại thấy Hạ Mộng Ngư vô cùng giả rằng cả hai không biểu hiện thái độ khó chịu ra ngoài, những bạn học khác cũng chẳng nhìn ra được địch ý ngầm giữa họ, nhưng đã qua hai năm trung học, họ chẳng nói với nhau được mấy câu, chỉ yên lặng quan sát, thỉnh thoảng tặng nhau ánh mắt hay nụ cười đầy mỉa mai, chế giễu mà qua bốn toa rồi Hạ Mộng Ngư mới dừng lại. Cô dựa vào lan can, lấy sách giáo khoa ra, giở đến nội dung phải học vào thứ Hai, nghiêm túc chuẩn bị bài."Học thần" và "học bá" trong trường học là một đám lúc nào cũng làm ra vẻ "Tớ có học hành gì đâu, chả hiểu sao thi vẫn cứ được điểm cao.", nhưng nói toẹt ra thì lại là bọn học hành bán mạng việc của một boxing cheerleader rất đơn giản, dẫn quyền thủ vào sàn thi đấu, đến giờ nghỉ giữa hiệp thì cầm biển lên diễu một vòng, phô khuôn mặt xinh đẹp ra trước ống kính là được, dễ hơn rất nhiều so với làm câu thứ nhất trong đề là lần đầu tiên làm công việc này, nhưng Hạ Mộng Ngư đã nhanh chóng nắm được bí cheerleader đang ngồi túm tụm bên cạnh sàn đấu chụp ảnh tự sướng, vừa thấy Hạ Mộng Ngư đi xuống, cả đám lập tức gọi cô vào gia nhập. Hạ Mộng Ngư vui vẻ bước đến, cùng mấy cô nàng kia tạo Mộng Ngư có khả năng hòa nhập với môi trường mới rất tốt, giống như tắc kè hoa, văn vẻ mà nói thì là, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng một tràng hò hét vang lên, trên sàn đấu xuất hiện cú Knocked out – cú đo vánQuyền thủ bị đánh bại ngã rạp xuống đất không dậy nổi. Hạ Mộng Ngư cảm thấy là lạ, sao thế được, sao vừa bắt đầu đã xong trận rồi? Nằm đấy làm gì, đứng dậy chiến tiếp đi chứ!Không có tinh thần gì cả...Kết quả đã định, quyền thủ thắng cuộc kiêu ngạo nhảy ra ngoài dây chắn ăn mừng với người cổ Mộng Ngư phát hiện ra, gần như tất cả quyền thủ đều rất đặc biệt, nguyên một dàn mĩ nam, không như Triệu Nhật Thiên thì cũng giống Diệp Lương Thần. Có thể thấy testosteron là một loại hoóc môn kì diệu đến mức lạc bộ đấm bốc này hơi có tính chất ngầm, mỗi một trận đấu đều có sự cá cược, tuần nào cũng có những trận thách đấu. Bất kể là ai, chỉ cần nộp 200 đồng là có thể đăng ký tham gia. Quyền thủ chiến thắng ở mỗi tuần mới có thể thách đấu nhà vô địch, thắng nhà vô địch thì có thể lấy được một vạn tiền thưởng. Nếu nhà vô địch thắng quyền thủ thách đấu thì tiền thưởng sẽ tự động được cộng dồn vào trận thách đấu tuần sau. Số tiền thưởng cao nhất có thể lên tới 12 nay chính là trận đấu 12 vạn thủ thách đấu thắng trận này xem ra rất kiêu ngạo, trận trước cũng thắng mà chẳng tốn mấy sức. Mọi người đều có vẻ thích cậu ta, thế nên, số tiền cược cho cửa của nhà vô địch tuần này ít hơn hẳn mọi cheerleader cũng không nhịn được mà phải đánh cược, còn lôi kéo cả Hạ Mộng Ngư đặt cho quyền thủ thách đấu."Lợi hại thế, vừa mới hiệp một, còn chưa đến một phút mà đã đối thủ, quá siêu.""Đúng đấy, tiền cược anh ấy thắng cao lắm đấy."Hạ Mộng Ngư cầm di động, vừa cười tủm tỉm vừa đáp, "Được, bọn mình đặt cửa quyền thủ thách đấu!"Sau đó, Hạ Mộng Ngư không chút do dự đặt vào cửa của nhà vô cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người thách đấu không thắng nổi. Đầu tiên, câu lạc bộ dám ra quy chế tích lũy tiền thưởng là bởi cực kỳ tin tưởng nhà vô địch. Hơn nữa, quyền thủ thách đấu này có 90 trận thì thắng đến 70 trận, cho nên chắc chắn anh ta không phải là tay nghiệp dư, cũng chẳng phải nhân tố mới bí ẩn, sở dĩ anh ta thắng được không phải do anh ta lợi hại, mà là do đối thủ quá rằng tỉ lệ thua của nhà vô địch thấp, cá cược lại chẳng phải chuyện hấp dẫn gì, nhưng kiếm được nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là không bị lỗ. Thế nên Hạ Mộng Ngư mới không chần chừ mà đặt hết chút tiền ít ỏi vào cửa của nhà vô ngơi một chút, ba trận nữa diễn ra, cuối cùng đến trận có nhà vô Mộng Ngư đi về phía sau chuẩn bị dẫn nhà vô địch lên sàn đấu. Cô cầm cờ đi qua, chợt nhìn thấy một người thanh niên khoác áo choàng đứng trong bóng tối. Người thanh niên này rất cao lớn, cơ thể không chút sứt sẹo, như được tạc ra vậy, da thịt săn chắc, cơ bụng hoàn hảo, đẹp đến nỗi khiến Hạ Mộng Ngư hận không thể lao ra sờ soạng một hổ là nhà vô địch, chăm sóc cơ thể cũng rất nữa, khí chất của anh ta với quyền thủ kia cũng không giống nhau, chỉ cúi đầu đứng trong bóng tối, cả người tản ra một vẻ lạnh lùng vô cùng "đại boss". Trầm ổn, nghiêm nghị, không chút biểu cảm, giỏi che giấu, giống hệt con thủy quái chốn hồ nhiên Hạ Mộng Ngư lại nghĩ đến một đến người đó, Hạ Mộng Ngư lại thầm bực tức, cái loại giả tạo như Từ Tử Sung...Lần đầu tiên nhìn thấy Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư đã biết con người này chẳng tốt lành gì. Tuy rằng họ chưa từng thật sự nói chuyện, nhưng giống như trong thế giới động vật, dã thú quen sống một mình mà ngửi thấy mùi của đồng loại bước vào lãnh địa của riêng mình, thì bản năng phán đoán còn chuẩn xác hơn cả thứ mắt nhìn thấy, tai nghe được...Có thể vì biết là cùng loại, nên họ mới bài xích nhau đến vật thích quần cư trong tự nhiên, chỉ có thể là con dẫn chương trình bắt đầu lên Mộng Ngư lập tức xoay người lại, nụ cười giả tạo đầy ngọt ngào và quyến rũ hiện ra. Cô phất lá cờ, duyên dáng bước lên sàn đấu trong tiếng nhạc inh ỏi."Tiếp theo là nhà vô địch đã thắng 99 trận liên tiếp của chúng ta!"Giọng nói sang sảng của người dẫn chương trình vang vọng cả câu lạc bộ."Hôm nay anh ấy sẽ viết tiếp thần thoại, hay sẽ bị đẩy xuống khỏi thần đài, thật đáng để chúng ta mỏi mắt trông chờ! Cùng cổ vũ cho anh ấy nào, nhà vô địch bất bại của chúng ta... Mục Thần Phan Ân!"Tiếng reo hò gần như có thể chọc thủng trần nhà, nhà vô địch giơ hai tay đáp lễ với người cổ vũ rồi bước lên sàn này, Hạ Mộng Ngư cũng cầm lá cờ in tên "Mục Thần Phan Ân" lên chuẩn bị diễu một khi Hạ Mộng Ngư xoay người, cô và nhà vô địch đang bước lên sàn đấu bốn mắt nhìn cái nhìn này khiến Hạ Mộng Ngư suýt chút nữa không giữ nổi nụ cười giả tạo, đồng thời cũng khiến nhà vô địch vốn không chút biểu cảm thoáng để lộ vẻ kinh chân của hai người khựng lại. Có điều, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung chẳng phải là loại người không đối phó được với tình huống bất ngờ, chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi lập tức thu ánh mắt không nhìn thẳng vào mắt nhau, mà chỉ đồng thời trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý. Đó là ánh mắt nói rằng, "Ta đã sớm biết mi không đơn giản, cuối cùng cũng bị ta phát hiện ra rồi".Từ Tử Sung tiếp tục bước lên sàn đấu, cởi bỏ áo choàng, để lộ ra cơ thể bóng lưỡng cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt hiện ra nụ cười khẽ. Mọi người đều nghĩ đó là nụ cười chào hỏi cho có lệ của nhà vô địch, chỉ có Hạ Mộng Ngư mới biết đó là sự chế nhạo Mộng Ngư hừ lạnh một tiếng, lắc mái tóc cuộn sóng, dùng sức vẫy lá cờ, nở nụ cười không chút nhăn nhó, rồi đi thẳng đến trước ống kính làm động tác nháy mắt, hôn gió. Lúc cô xoay người, ống kính máy quay cũng rất hiểu tâm lý người xem, tập trung vào mỗi cái mông đầy đặn được ôm trong chiếc váy ngắn bó biểu diễn của Hạ Mộng Ngư vừa kết thúc thì Từ Tử Sung cũng bước vào sàn người cùng bước đi mà không chớp mắt, nhưng chẳng biết là ai cố ý, là ai khiêu khích ai, cánh tay họ thoáng sượt qua nhau, bước chân cũng thoáng giậm mạnh hơn một cánh tay vừa rắn chắc vừa nóng bỏng, một làn da vừa mềm mại vừa mát hai cùng cong khóe miệng, lúc nhìn thoáng nhau, cả hai dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ đối phương mới nghe thấy, đồng thời nói ra ba chữ..."Ngụy quân tử.""Giả đứng đắn."
Vừa qua, teaser poster của Chị chị em em vừa được tung ra với hai cái tên Thanh Hằng và Chi Pu. Điều này không khỏi khiến khán giả háo hức. Ẩn chưa sự quyến rũ song lại li kì và không kém phần drama, bộ phim hứa hẹn sẽ khiến màn ảnh "rực lửa" dịp cuối năm. Thể loại phim bí ẩn ly kỳ, hack não, thách thức trí tưởng tượng và suy đoán của khán giả đang ngày càng được ưa chuộng trên màn ảnh rộng Việt Nam. Không những hứa hẹn về một tác phẩm điện ảnh mang màu sắc kinh dị, tâm lý phù hợp thị hiếu công chúng, Chị chị em em còn gợi liên tưởng về cuộc đấu trí so kè vô cùng hấp dẫn, ẩn giấu “cả một trời drama” giữa những người đẹp tưởng chừng thân thiết như chị em, nhưng lại dùng những thủ đoạn mưu mô, xảo quyệt nhất để đấu đá nhau. Teaser poster phim đậm chất ma mị với hình ảnh đoá hồng đẹp nhưng có gai, tượng trưng cho những người phụ nữ kiêu sa nhưng thâm sâu, mang đầy toan tính, âm mưu phía sau. Tagline nổi bật “Tất cả chỉ là sự dối trá thôi, em à!” biểu thị sự lừa dối, lợi dụng giữa những người chị em tưởng chừng thân thiết. Dòng tựa đề phim được tạo bởi cành hồng đầy gai và giọt nước mắt càng làm khán giả thêm phần trông đợi vào dự án sặc mùi drama này. Có thể nói, đây là bộ phim rất được trông đợi dịp cuối năm 2019 của điện ảnh Việt khi quy tụ toàn những tên tuổi “hạng khủng”. Họ đều là các cá nhân xuất sắc trong lĩnh vực của riêng mình, cùng góp công nhào nặn để mang đến cho khán giả yêu điện ảnh những tác phẩm xứng tầm. Đó là đạo diễn Kathy Uyên, nhà sản xuất Timothy Linh Bùi, cùng với đạo diễn hình ảnh Bob Nguyễn - người vừa đoạt giải Cánh diều vàng 2018 cho những thước phim duy mỹ gây ám ảnh cho người xem của phim điện ảnh Song Lang ... Sau khi giữ vai trò hướng dẫn diễn xuất cho diễn viên chính của nhiều bộ phim thuộc hàng “bom tấn” điện ảnh Việt Nam Kaity Nguyễn - Em chưa 18, Diễm My 9x - Cô Ba Sài Gòn, Ninh Dương Lan Ngọc/ người mẫu Lê Xuân Tiền, Thuỳ Anh, Thoại Tiên, Phương Lan - Gái già lắm chiêu 2, Trần Quốc Anh, Hoàng Oanh - Ước hẹn mùa thu,… Kathy Uyên chính thức làm đạo diễn và chỉ đạo diễn xuất cho toàn bộ diễn viên của Chị chị em em. Với khả năng diễn xuất tuyệt vời, được đào tạo bài bản cùng kinh nghiệm làm việc với những ekip hàng đầu nền điện ảnh, đạo diễn Kathy Uyên chắc chắn sẽ mang lại một màu sắc điện ảnh đầy mới lạ cho Chị chị em em. Gây rúng động cho tất cả những khán giả đang “hóng drama showbiz”, hai người đẹp được chọn mặt gửi vàng cho tác phẩm vạch trần tội ác đêm Giáng sinh này là “chị đại” Thanh Hằng và người đẹp Chi Pu. Trong khi Thanh Hằng là nữ diễn viên đã quá quen mặt trên màn ảnh rộng với những vai diễn sắc sảo, thậm chí sâu cay trong Mỹ nhân kế, Mẹ chồng, thì Chi Pu là nàng thơ mang vẻ ngoài xinh đẹp, ngây thơ. Hai gương mặt tưởng chừng đối lập hoàn toàn nay cùng xuất hiện trong cùng tác phẩm, kích thích trí tò mò của khán giả lên đến tột bậc, gợi muôn vàn suy đoán về câu chuyện tâm lý, ly kỳ giữa hai nhân vật. Liệu hai người đẹp với nhan sắc đỉnh cao, khác biệt về tuổi tác sẽ có thể nảy sinh khúc mắc gì? Không quá lời khi khẳng định, màn kết hợp giữa Thanh Hằng và Chi Pu thoát khỏi mọi lối mòn, chưa từng được ngờ đến trong tưởng tượng của khán giả trước đó. Một bên là nữ diễn viên sắc sảo, quyền lực; một người là ngôi sao trẻ tuổi sôi nổi, hăng hái và gần đây đang gắn liền với thị phi. Mỗi người đứng riêng đã có thể làm dậy sóng một góc trời nay lại cùng giáp mặt trong một tác phẩm. Đó sẽ là màn kết hợp đỉnh cao giữa hai nhan sắc hàng đầu của hai thế hệ, hay là màn đấu đá không hồi kết của cô chị Thanh Hằng và cô em Chi Pu? Bản thân “chị đại” Thanh Hằng cũng không giấu nổi sự hào hứng trước vai diễn “Cuộc chiến khốc liệt nhất vẫn luôn là cuộc chiến tâm cơ giữa những người đẹp. Thật sự, Hằng yêu vai diễn trong Chị chị em em’ ngay từ khi đọc kịch bản và đang rất phấn khích với những màn diễn tay đôi với cô em gái Chi Pu. Đặc biệt sẽ có những cảnh quay thật sự sẽ gây choáng vì chưa bao giờ khán giả thấy Thanh Hằng đã làm điều như thế trước đây”. Phim dự kiến công chiếu vào Giáng sinh năm 2019. Cocaine Bài liên quan Bài đọc nhiều nhất
Tan học, Hạ Mộng Ngư cố ý thu dọn sách vở một cách chậm chạp, đợi cho đến khi cả lớp đã về hết, cô mới đi đến trước mặt Từ Tử Sung, gõ gõ xuống bàn cuối thường là Hóa hoặc Sinh, về cơ bản là Từ Tử Sung toàn Tử Sung ngẩng đầu, lại là ánh mắt sâu hút đó."Tan học rồi, về.", Hạ Mộng Ngư bực mình không biết rốt cuộc Từ Tử Sung này bị sao nữa, đang ngủ mà cũng có thể tỉnh táo ngay được, đây là trường học chứ không phải rừng rậm hoang vu."Tôi trực nhật hộ cậu, cậu làm gì thì làm đi.""Ờ... Được."Từ Tử Sung không hề khách sáo chút nào, có điều, Hạ Mộng Ngư cũng không muốn Từ Tử sung khách sáo với mình, người ta vì cứu cô nên mới bị thương, cô giúp người ta trực nhật là lẽ phải thôi. Hạ Mộng Ngư không thích mắc nợ người khác, cô thà rằng người khác mắc nợ mình chứ không chịu để người khác phải chịu cầm lấy chổi, bắt đầu quét rác, thấy Từ Tử Sung không có ý đi về thì nói "Cậu về đi, đừng ở đây cho phí thời gian ra.""Không sao, lát nữa tôi đi đổ rác với cậu. Tôi làm việc tôi muốn ở đây là được rồi.""Thế thôi, tùy cậu."Hạ Mộng Ngư cũng không khách sáo với cậu, dù sao thì một mình cô cũng không khiêng nổi cái thùng rác nặng Tử Sung lại bắt đầu cởi áo."Cậu làm gì đấy?", Hạ Mộng Ngư kích động nói "Không phải cậu định tập chống đẩy đấy chứ? Cậu không sợ miệng vết thương toạc ra à?"Từ Tử Sung thoáng khựng lại, bất đắc dĩ nói "Hôm nay tập chân, không cần đến tay.""À..."Từ Tử Sung tiếp tục cởi áo. Hạ Mộng Ngư nhìn cậu không dời mắt, ngay cả nước bọt cũng cảm thấy tiết ra nhiều hơn một Mộng Ngư ho nhẹ một tiếng, cúi đầu quét rác tiếp nhằm che đi sự xấu hổ của mình."Không thể hiểu nổi sao lần nào tập cậu cũng phải cởi áo nữa. Áo làm phiền cậu hay sao hả...", Hạ Mộng Ngư than thở."Tại vì sẽ ra mồ hôi.""Ra mồ hôi thì lau đi, nói như kiểu chẳng ai ra mồ hôi không bằng.""Tôi không mang áo sạch, lát nữa lên tàu điện ngầm sẽ làm ảnh hưởng đến người khác.""Dù sao thì cậu luôn có lý do là được rồi..."Từ Tử Sung cởi áo ném sang một bên rồi bắt đầu khởi động làm nóng người. Dáng người cậu đúng chuẩn vai rộng eo hẹp, Hạ Mộng Ngư không kiềm chế được, ánh mắt dần chuyển xuống vị trí dưới bụng gian trước trên mạng có phổ biến cụm từ "eo chuẩn man", có lẽ chính là kiểu eo giống như Từ Tử Sung?Quả nhiên siêu gợi cảm...Hạ Mộng Ngư nhìn lên trên, bỗng nhiên phát hiện Từ Tử Sung đang nhìn mình với vẻ mặt như cười như người nhìn nhau, Hạ Mộng Ngư vội vàng thu lại ánh mắt, tiếp tục quét rác, chỉ mong che giấu đi sự thật là mình đã bị Từ Tử Sung mê hoặc."Cậu để ý chuyện tôi cởi áo không?", Từ Tử Sung đột nhiên hỏi."Để ý.", Hạ Mộng Ngư trả lời không chút do dự."Nhưng sao tôi lại thấy cậu rất thích nhỉ?"Để ý với thích không hề mâu thuẫn nhé...Hạ Mộng Ngư liếc xéo một cái, "Từ Tử Sung...""Hả?""Vẻ mặt không chút biểu cảm của cậu thật sự không hợp để nói mấy lời đong đưa như thế đâu.""Ồ."Từ Tử Sung khởi động qua rồi bắt đầu luyện cho Hạ Mộng Ngư đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị một phen chấn Tử Sung đứng trên bục giảng, vào tư thế chuẩn bị rồi bỗng nhiên lấy đà bằng một chân, cả người phi lên, ổn định đáp xuống mặt bàn giáo viên...Hạ Mộng Ngư còn đang nghĩ vừa rồi mình bị hoa mắt. Không thể nào chứ?Đây là việc mà người bình thường làm được ư?Sức bật này quá đáng sợ...Nhưng dường như Từ Tử Sung đang đáp lại sự nghi ngờ của Hạ Mộng Ngư, cậu cứ lặp đi lặp lại động tác đó liên Mộng Ngư chắc chắn mình không nhìn lầm, Từ Tử Sung thật sự lấy đà tại chỗ rồi nhảy lên bàn giáo giáo viên ít ra cũng phải từ 1m2 đến 1m4, hơn nữa lần nào cậu cũng đáp chân rất gọn gàng, nhẹ nhàng, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi lực hút của Trái Đất vậy. Rốt cuộc là thế nào mà lại làm được như vậy?Hạ Mộng Ngư há hốc miệng nhìn Từ Tử Sung, mãi vẫn không lấy lại được tinh khi Từ Tử Sung làm xong bài tập thứ nhất, cậu mới quay ra nhìn Hạ Mộng Ngư đang ngắm mình đến mức cằm không nhúc nhích, nhịn không nổi bèn cười, "Quả nhiên là cậu cực kỳ thích..."Lúc này Hạ Mộng Ngư mới tỉnh táo lại được. Con người này sao lại buồn nôn như vậy chứ?"Tôi bị hù có được không?...", Hạ Mộng Ngư vẫn bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, "Sao cậu lại làm được?""Đâu có khó."Lại điêu, thế này còn không khó? Rõ ràng là việc không phải người bình thường có thể làm được."Có một chân mà cậu đã nhảy được cao thế rồi, vậy hai chân thì nhảy được bao nhiêu?""Khoảng hai mét..."Nếu không phải vừa rồi tận mắt chứng kiến Từ Tử Sung nhảy bằng một chân lên bàn giáo viên, thì nhất định Hạ Mộng Ngư sẽ cảm thấy Từ Tử Sung đang chém gió. Nhưng rõ ràng cô vừa bị một phen sửng sốt, cho dù bây giờ Từ Tử Sung nói cậu nhảy được lên đến trời thì cô cũng sẽ không phải vì sợ quá nịnh bợ, thì chắc chắn Hạ Mộng Ngư sẽ tặng cậu một tràng pháo tay."Siêu thế, sao cậu lại siêu thế, quá đỉnh..."Hạ Mộng Ngư khen một cách khoa trương như vậy lại khiến Từ Tử Sung có chút ngượng ngùng."Cũng tàm tạm..."Từ Tử Sung xoay người tiếp tục tập luyện, che đi vẻ ngại ngùng của Tử Sung bắt đầu chuyển sang bài tập thứ hai. Hạ Mộng Ngư giả vờ bình tĩnh tiếp tục quét rác, nhưng ánh mắt vẫn không khống chế được mà bám lấy Từ Tử tác của cậu vẫn tràn ngập sức mạnh, vừa nhanh vừa gọn, quả thật như động tác của một con báo kiếp...Chắc chắn là Từ Tử Sung đang muốn quyến rũ cô!Quét dọn xong thì Từ Tử Sung cũng tập xong, cậu vừa uống nước vừa chìa tay ra với Hạ Mộng Ngư."Hả? Gì?""Khăn mặt."Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ lôi khăn ra cho cậu. Xem ra ngày mai cũng phải mang khăn cho ông tướng này rồi, hệt như cô là người hầu của cậu Tử Sung lau mồ hôi, Hạ Mộng Ngư cũng bắt đầu quan sát cậu, trong lòng bỗng dưng sinh ra một nỗi nghi hoặc. Rõ ràng hai năm vừa rồi cô rất ít nói chuyện với Từ Tử Sung, vậy mà tại sao giờ ở cạnh nhau lại như đã quen rất nhiều năm rồi, như có một sự ăn ý mà chính cô cũng không giải thích nổi?Có lẽ nào là vì trộm quan sát cậu ta một thời gian dài?"Tôi đẹp đến thế cơ à?", bỗng Từ Tử Sung nói, "Lau miệng đi, nước miếng thì phải giữ lại."Hạ Mộng Ngư lườm nguýt một cái, đáng nhẽ ra nên ghi âm lại câu nói này của Từ Tử Sung, rồi để mọi người cùng nghe mấy lời càn rỡ này xem buồn nôn đến độ điều, Hạ Mộng Ngư vẫn bất giác lau khóe phải là chảy nước miếng thật đấy chứ?Hai tiết cuối của ngày hôm sau là Toán."Có điểm bài kiểm tra rồi, tôi đọc điểm nhé."Trong lớp tràn ngập tiếng kêu rên, bài thi hôm qua quá khó, cô Toán quả thật quá biến thái."Sao? Đều biết là làm không tốt hả? Không cần tuyệt vọng, bài kiểm tra lần này là để đả kích các em mà."Quả nhiên biến thái..."Có điều tôi rất ngạc nhiên, lần này cả khối chỉ có lớp mình có người được điểm tuyệt đối."Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Mộng Ngư. Cái này thì có gì mà ngạc nhiên? Học thần trong khối này..."Hơn nữa lại còn là hai bài điểm tuyệt đối. Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung, 150 điểm.", cô giáo rút ra hai tập giấy, đầu mày cuối mắt đậm vẻ vui sướng, "Nào, lên mang bài về."Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đồng thời lên bục giảng nhận bài. Hai người thoáng liếc nhau, không cần nhiều lời đã hiểu, cùng cầm bài về trường kế tiếp khá thảm người làm được hai câu cuối không nhiều, tương đương với việc tự vứt đi của mình 27 điểm. Vì thế điểm của cả lớp đều không tốt cho lắm, gần như ai cũng ủ rột lên nhận bài đọc điểm vừa gọi lên bảng lấy bài về là tiết mục mà cô Toán yêu thích nhất, không chỉ lớn tiếng đọc điểm, mà lúc học sinh lên lấy bài về còn ca cho một tràng."Cái câu cho điểm mà còn sai được!""Cậu nhìn xem cậu làm ăn thế này này. Tôi chưa giảng bao giờ à? Thay đổi dạng đi một tí là không nhận ra à?""Giời ơi, tôi hối hận quá là hối hận, ngày xưa không học cho đến nơi đến chốn để giờ phải lưu lạc đến đây dạy một đám dốt nát.""Cái đề này lần trước tôi ghi ở góc bảng này nhé! Cả lớp có mình cô sai thôi đấy!"Ai nấy đều bị cô nói cho méo mặt, tức mà không dám nói nhiên càng tệ càng cùn!"Cả lớp có mười phút xem lại bài, xem xong thì bắt đầu làm đề."Tiết thứ nhất trôi qua nhanh chóng, nhưng cô giáo vẫn không có ý định cho nghỉ."Nội dung hôm nay tương đối nhiều, lớp mình không có giờ giải lao, lát nữa nếu xong sớm thì tôi cho tan sớm hai mươi phút."Gớm, cô chưa bao giờ nói xong trước giờ nhiên cô lại dạy quá giờ, hơn nữa còn là quá nửa tiếng. Cho nên, trên cơ bản, lúc chữa đến câu cuối là mọi người đã âm thầm thu dọn sách vở, chỉ chờ cô dặn dò bài tập xong là lao hết ra khỏi phòng học. Năm phút sau khi cô báo tan lớp, trong phòng đã sạch bóng nhiên tan học vẫn tích cực hơn là vào tiết cuối là Toán nên Từ Tử Sung hiếm khi không ngủ. Hạ Mộng Ngư lại gần rồi nói "Đi, đến bệnh viện, tôi đi thay thuốc cùng cậu.""Không trực nhật à?"Từ Tử Sung ngày nào cũng đi học muộn, báo hại Hạ Mộng Ngư ngày nào cũng phải trực Mộng Ngư nhìn đồng hồ rồi ra quyết định "Không còn sớm nữa, đến bệnh viện trước, trực nhật thì để sáng mai tôi đến sớm làm sau.""Ờ", Từ Tử Sung ngẫm nghĩ rồi nói, "Không hay lắm đâu, phiền cậu."Hạ Mộng Ngư lại lườm nguýt, kéo thẳng Từ Tử Sung ra ngoài."Ở đâu ra nhiều lời thừa thãi thế, bớt khách sáo đi, nhanh lên."Vết thương của Từ Tử Sung hơi nhiễm trùng một chút, tuy nhiên tình hình không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ dặn dò vài câu, thay thuốc, hẹn lịch thay thuốc rồi để hai người Mộng Ngư phải vội về nhà nên tạm biệt Từ Tử Sung ở cổng bệnh viện."Cậu đi gì về? Tôi lên tàu điện ngầm, rẽ hướng kia.""Ừ, tạm biệt."Hạ Mộng Ngư không yên tâm, bèn cau mày nói, "Cậu chú ý ăn uống đấy.""Ừ.""Nhớ uống thuốc tiêu viêm đúng giờ, hôm nay ở trường không thấy cậu uống, cậu xem đi, nhiễm trùng thật rồi đấy."Từ Tử Sung giơ tay xoa xoa chóp mũi, gương mặt thoáng vẻ mất tự nhiên."Tôi quên mất... Sao cậu biết tôi không uống?""Tôi vẫn nhìn đấy!", Hạ Mộng Ngư giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ vào mắt Từ Tử Sung, tỏ vẻ uy hiếp, "Nhất cử nhất động của cậu đều không thoát khỏi thiên lý nhãn của tôi đâu."Từ Tử Sung bất đắc dĩ cười, "Mai sẽ uống.""Thôi đi, mai đến giờ uống thuốc tôi sẽ gửi tin nhắn nhắc cậu, nhớ phải cầm di động đấy, đặt số của tôi ở chế độ đặc biệt chú ý đấy."Từ Tử Sung trầm mặc trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu."Được.""Mai đừng đến muộn nữa! Đừng báo hại tôi lại phải trực nhật.""Tôi sẽ cố."Lại là "Tôi sẽ cố", Hạ Mộng Ngư nghe thấy ba chữ này là lại chẳng ôm hi vọng gì nữa, chắc mai lại phải trực nhật rồi."Được rồi, tôi về trước đây."Hạ Mộng Ngư lôi di động ra, mở app học tiếng Pháp, đang chuẩn bị đeo tai nghe thì thấy Từ Tử Sung gọi mình bằng giọng nghiêm túc khác thường."Hạ Mộng Ngư.""Hả?"Hạ Mộng Ngư nhìn Từ Tử Sung với vẻ đề Tử Sung liên tục có biểu hiện nghiêm túc lại khiến Hạ Mộng Ngư nổi da gà."Nghiêm túc thế làm gì? Không lẽ định thổ lộ với tôi đấy chứ?"..."Không phải.""Ồ, thế thì gọi tôi làm gì?""Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như thế?""Tôi đối xử tốt với cậu thế nào?", Hạ Mộng Ngư mơ hồ hỏi."Trực nhật hộ tôi, nhắc tôi thay thuốc, cùng tôi đến bệnh viện. Còn cả bữa trưa hôm trước nữa, cậu cố ý vào để nhắc Mạnh Huy là tôi không được ăn cay đúng không?""Á? Vì cậu cứu tôi, tôi làm những chuyện đó chẳng phải là lẽ thường sao?", Hạ Mộng Ngư bình tĩnh nhìn Từ Tử Sung, thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Từ Tử Sung, cô nặng nề thở dài một hơi, giơ tay vỗ ngực cậu, nhân thể sờ cơ ngực rắn chắc của cậu rồi bất đắc dĩ nói "Đứa bé đáng thương này, thế mà gọi là đối xử tốt với cậu ư? Nếu mà tôi tích cực hơn tẹo nữa chắc cậu bị dọa chết khiếp luôn nhỉ?"Từ Tử Sung không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Hạ Mộng Ngư, biểu cảm đúng thật là chỉ biết câm nín."Hạ Mộng Ngư...""Hả?", Hạ Mộng Ngư vờ cười với Từ Tử Sung, "Lại gọi gì tôi?""Tay cậu...""À...", Hạ Mộng Ngư thu bàn tay đang đặt trên ngực Từ Tử Sung về, không biết ngại mà cười, "Ha ha, tập luyện hiệu quả ghê. Cậu còn chuyện gì muốn nói với tôi nữa không?"Từ Tử Sung lắc đầu."Thế thì mai gặp lại, về thôi."Hạ Mộng Ngư đeo tai nghe rồi xoay người tháng Bảy trời lâu tối, tuy đã bảy giờ nhưng mặt trời vẫn chưa biến mất khỏi đường chân trời, xa xa trên không trung có một áng mây trắng nhuộm hồng, tựa như màu nền cho tiết hè ngày hôm Tử Sung nhìn theo bóng Hạ Mộng Ngư, bỗng khẽ thở dài một Mộng Ngư...Cô ấy đâu chỉ là nguy hiểm, mà là phần tử khủng
Một tuần mới lại bắt này cô chủ nhiệm lại có trò mới, học sinh đi muộn không phải dọn vệ sinh nữa, mà phải ngồi ngay cạnh bục giảng. Có hai chỗ ngồi, chừa lại cho hai người đến muộn lẽ do hình thức phạt này quá dã man, nên ngay cả Từ Tử Sung cũng đến sớm một cách bất ngờ, tiếng chuông vừa vang lên là đã có mặt ở trước cửa lớp."Ôi chao, thánh ngủ hôm nay đến sớm quá cơ.", cô chủ nhiệm nói móc, "Mặt mũi cậu lại sao thế này, ngã từ trên giường xuống hả?""Vâng."Từ Tử Sung nhận chủ nhiệm thoáng lườm một cái rồi phẩy tay, "Vào đi, hôm nay không tính là cậu đến muộn."Chờ cả lớp đến hết, cô chủ nhiệm mới tuyên bố đổi chỗ thị lực của cả lớp, cũng vì công bằng, mỗi tháng cô chủ nhiệm lại đổi chỗ một lần. Phương thức đổi chỗ là tráo từ trái sang, từ dưới thể sẽ là, nếu bạn đang ngồi ở dãy đầu tiên của tổ một, thì giờ sẽ đổi sang dãy thứ hai của tổ hai. Lần lượt theo các lần đổi, thì dãy cuối cùng của tổ một sẽ được đổi sang dãy đầu tiên của tổ trung học trọng điểm luôn rất đông, một lớp có đến năm sáu mươi học sinh, phòng học nào gần như cũng chật ních. Vậy nên, tổ hai và tổ ba hợp thành một, bốn chỗ ngồi sát nhau. Hơn nữa, số thành viên của mỗi tổ không giống nhau, cho nên bốn chỗ ngồi sát nhau đó sẽ thay đổi theo từng thay đổi này, Từ Tử Sung, Mạnh Huy, Hạ Mộng Ngư, Phạm Tiểu Kiều, hợp thành bốn người ngồi cùng một dãy mọi người nhìn thấy Mạnh Huy và Hạ Mộng Ngư cùng ngồi xuống, ai nấy cũng xì xào bàn như Mạnh Huy có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt vẫn khó giấu nổi vẻ vui mừng, mà vẻ vui mừng đó đương nhiên là bị cô chủ nhiệm phát hiện ra."Từ Tử Sung.", cô chủ nhiệm nghiêm túc nhìn Mạnh Huy, "Cậu đổi chỗ với Mạnh Huy, trông cậu ta đắc ý kìa."Mạnh Huy vừa ngồi xuống, nghe cô chủ nhiệm nói thế thì cả người cứng đờ, đưa mắt nhìn cô với vẻ không thể tin nổi."Nhìn tôi làm gì? Đứng dậy mau!"Vẻ mặt thất vọng của Mạnh Huy khiến cả lớp cười ầm lên, cậu chàng ủ rũ cầm ba lô, đổi chỗ với Từ Tử bộ quá trình, Hạ Mộng Ngư chỉ lẳng lặng dọn bàn, coi như những chuyện này không liên quan đến phía bên trái nhét ba lô vào ngăn bàn, dứt khoát ngồi xuống, không một động tác dư Mộng Ngư cảm thấy nhiệt độ phía bên trái hình như vừa tăng cao. Nhiệt độ cơ thể Từ Tử Sung sao luôn cao như vậy, có phải người cơ bắp thì trao đổi chất cũng nhanh hơn bình thường không?Hạ Mộng Ngư giơ tay quạt quạt qua giờ Toán, Phạm Tiểu Kiều và Mạnh Huy cứ chuyền giấy Mộng Ngư và Từ Tử Sung vừa chăm chú nghe giảng, vừa giúp hai người kia trao đổi mảnh giấy, cả quá trình không nói với nhau câu nào, hệt như hai người Huy và Phạm Tiểu Kiều đều là thành viên tích cực của lớp, có hoạt động gì thì phía nam sẽ có Mạnh Huy đứng đầu, bên nữ sẽ có Phạm Tiểu Kiều, vậy nên quan hệ của hai người không tệ hiểu họ đang nói gì, từ đầu đến cuối rất tập trung chuyền giấy, ngay cả khi cô xuất hiện bên cạnh cũng không phát hiện Toán vẫn giảng bài, tay cầm giáo án, giả bộ lơ đễnh đi đến cạnh Mạnh Tử Sung đá Mạnh Huy một cái, nhưng ông mãnh này vô cùng trì độn, căn bản là không để ý gì, chỉ hăng hái mở tờ giấy ra kịch vì thế mà xảy Huy còn chưa kịp đọc thì tờ giấy đã bị cô giật mất."Mạnh Huy, Phạm Tiểu Kiều, hai cô cậu có cái gì mà không thể nói trong giờ của tôi à? Tập trung thế cơ mà, tôi lườm mấy lần mà không phát hiện ra!"Mạnh Huy và Phạm Tiểu Kiều một người che mặt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt cô giáo, một người ngồi thẳng đơ, vẻ mặt hoảng Toán mở tờ giấy ra, nói bằng giọng kỳ quái, "Để tôi đọc xem nào, cho cả lớp nghe xem rốt cuộc cô cậu đang bàn cái chuyện quốc gia đại sự gì nào."Mạnh Huy và Phạm Tiểu Kiều không hẹn mà cùng nhìn liếc qua bạn ngồi cạnh, căng thẳng đến mức tóc gáy dựng đứng hết cả rồi, đại sự bất thành rồi."Định mệnh, hai đứa kia lạ cực luôn.""Không phải bà không biết hai đứa nó nhìn nhau không vừa mắt mà."Trong lúc cô Toán đọc nội dung tờ giấy, cả lớp đều vểnh tai nghe chăm chú. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung cũng nhanh chóng chú ý, hai đứa ngốc này đang bàn luận về hai đồng thời quay sang nhìn người ngồi cạnh bàn, một bên ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, một bên thì trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến Huy và Phạm Tiểu Kiều lập tức rụt cổ, không dám nhìn bạn cùng rồi, chết rồi..."Cô cậu đang nói ai đây?", cô Toán cũng nổi lòng hiếu kỳ, đẩy nhẹ gọng kính lên rồi tiếp tục đọc, "Làm thế nào bây giờ, tôi ngồi cạnh bọn nó mà còn cảm thấy ngại cơ."Trong nháy mắt, cả lớp đã hiểu ra, đồng loạt nhìn sang Từ Tử Sung và Hạ Mộng Toán đọc tiếp, "Đúng, nếu Linh Hoa cho tôi ngồi cạnh học thần thì có phải tốt rồi không, bọn mình không phải ngại nữa..."Những lời này vừa được đọc ra, mọi người đều biết là Mạnh Huy chủ nhiệm tên là Lý Linh Linh, Mạnh Huy vẫn thường nói cô chủ nhiệm là bông hoa của lớp, vậy nên mới gọi cô là Linh Hoa."Hừ, thế thì hời cho ông quá. Nói, có phải ông thích Tiểu Mộng Ngư nhà tôi không?"Ừm, câu này chắc chắn là Phạm Tiểu Kiều nói. Cả lớp đều dựng tai lên nghe, đến thở mạnh còn không dám, chỉ sợ quấy rầy cô đọc là phấn khích."Đâu mà... Tôi chỉ muốn xin học thần chỉ giáo mấy vấn đề bài vở thôi.""Chó má, ông ham học lúc nào thế? Ông nói thật đi, ngày nào ông cũng nhìn chằm chằm Hạ Mộng Ngư còn gì.""Nếu không vì lời Từ Tử Sung nói thì tôi còn lâu mới nhìn học thần nhé.""Hả? Từ Tử Sung nói gì?""Nó bảo Hạ Mộng Ngư rất nguy hiểm, tôi cứ nghĩ mãi sao Hạ Mộng Ngư lại nguy hiểm, thế nên mới nhìn cậu ấy đấy chứ."Nghe đến đó, Hạ Mộng Ngư cau mày nhìn Từ Tử Sung, bực bội lườm ấy cảm thấy cô nguy hiểm? Kỳ lạ, cậu ấy bạo lực như vậy mà cô còn không cảm thấy cậu ấy nguy hiểm. Thế mà lại nói là trêu tức cô mà...Thần sắc Từ Tử Sung vẫn không hề thay đổi, trông vô cùng bình tĩnh, cậu cũng không đáp lại ánh mắt của Hạ Mộng Mộng Ngư đành quay đầu lại, tiếp tục giả vờ đọc nó, xấu hổ dã vào tính cách thâm nho của cô Toán, không thể nào không đọc tiếp."Tôi bấm tay tính toán mới cảm thấy có gì đó rất lạ... Tại sao Từ Tử Sung lại bảo Hạ Mộng Ngư nguy hiểm? Cậu ta có nói với ông không?""Bà không phải là không biết Từ Tử Sung khó cậy miệng lắm. Nếu nó nói cho tôi biết thì tôi còn quan sát làm cái gì? Thật chẳng hiểu nổi sao hai đứa nó lại lạ thế nữa...""Ôi giời, Mộng Ngư nhà tôi cũng lạ cơ, chẳng hiểu sao nó lại không thích Từ Tử Sung. Nhưng có khi cả lớp chỉ có tôi với ông biết là học thần học bá ghét nhau nhỉ?"Hay, giờ thì cả lớp đều biết Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung ghét cuộc cô Toán cũng đọc xong tờ giấy, kẹp vào quyển giáo án, sau đó cũng ngại ngùng ho nhẹ một sinh trung học bây giờ, sao quan hệ lại phức tạp thế chứ."Mạnh Huy, Phạm Tiểu Kiều, từ nay về sau cấm chuyền giấy trong giờ!", cô Toán cố che đi vẻ xấu hổ, lại tiếp tục nói, "Thôi được rồi, cả lớp tập trung lên bảng, chúng ta tiếp tục nói về vấn đề ban nãy."...Trong lòng biết một người không thích mình cũng bình thường, nhưng được một người khác xác minh rồi nói cho thì lại là tâm trạng dĩ Hạ Mộng Ngư đã không thoải mái khi ngồi cạnh Từ Tử Sung, giờ cả lớp lại nghĩ họ không ưa nhau, vậy nên cô càng cảm thấy mất tự nhiên hơn. Hình như mọi ánh mắt đều đổ vào họ, đang judge họ không khí giữa hai người càng thêm kỳ quái, thế nên Mạnh Huy và Phạm Tiểu Kiều ngoan ngoãn một cách bất ngờ, biết hai người bạn cùng bạn đang không có tâm trạng nên không dám trêu lớp xì xào bàn tán, nhưng thế giới của học thần và học bá, họ không hiểu, có lẽ là sự ganh đua giữa những người học giỏi thôi. Vấn đề đó quá xa xôi, mọi người vẫn là quan tâm trưa nay ăn gì là học thêm trong kì nghỉ hè nên sáng chỉ học đến mười một giờ là tan, hai giờ chiều mới học tiếp, giữa buổi có đến hai tiếng để nghỉ thường, hội con trai sẽ đi chơi game, con gái đi mua sắm hoặc ngủ bù. Hạ Mộng Ngư từ chối lời mời đi dạo phố với Phạm Tiểu Kiểu, một mình bắt xe đến cửa hàng yêu hàng này chủ yếu phục vụ món Tây, nhưng cũng bán thêm cả đồ ăn nhẹ. Hạ Mộng Ngư cảm thấy món ngon nhất của họ là bánh ngửi thấy mùi bánh mì, Hạ Mộng Ngư cảm thấy như được cứu dỗi, tâm trạng không tốt cũng đỡ hơn mì là một trong những đồ ăn đơn giản nhất, chỉ cần bột mì, muối, nước là xong. Chất lượng bạt bánh ra sao tùy thuộc vào thời tiết, độ ẩm, có thể kết hợp đa dạng, chỉ cần nhồi bột với nguyên liệu ưa thích rồi cho lên men là được. Cuối cùng tạo hình thế nào thì ra hình thù như Mộng Ngư chọn mấy chiếc, trong đó có một chiếc là bánh matcha. Cô cắn thử, bên trong có bạch đậu, phô mai, hạch đào, nho Hạ Mộng Ngư là người giỏi giao tiếp nên gần như ngay từ lần đầu đến cửa hàng đã tạo được mối quan hệ tốt với cả đám nhân viên. Mỗi lần Hạ Mộng Ngư đến mua bánh, nhân viên cửa hàng sẽ đều kêu ca với cô vài câu về tay đầu bếp. Chẳng hạn như tay đầu bếp rất lắm chuyện, chỉ là đường cát thôi mà phải nhập từ ba nước khác nhau, bạch đậu phải là đậu Hàn Quốc, phô mai phải nhập từ Italy, bột mì phải là hàng Pháp... Vậy nên họ có chuỗi bảy cửa hàng, ông chủ chắc là phiền đến chẳng phải là đương nhiên sao?Mặt ngoài Hạ Mộng Ngư đáp lời nhân viên, nhưng trong lòng thì lại nghĩ, đợi sau này cô làm đầu bếp sẽ còn tỉ mỉ hơn. Ví dụ như bánh mì này, tuy hương vị không tồi, nhưng phô mai Ý và bạch đậu có chút gì đó không hợp. Nếu là cô, chắc chắn sẽ đổi thành phô mai Nhật, tăng một chút độ ngọt, rồi đổi nho khô thành đậu đôi khi hương vị hòa quyện còn quan trọng hơn cả thành phần phong một gói to đầy bánh mì về trường, Hạ Mộng Ngư không quay lại lớp luôn, mà tìm một góc yên tĩnh, rồi ngồi xuống một gốc cây đại thụ bắt đầu ăn Mộng Ngư có một khuyết điểm, giữ đồ thà mua cho người ta một phần ăn, chứ nhất quyết không chịu đưa đồ mình đang ăn cho người Tiểu Kiều từng nói, nếu Hạ Mộng Ngư có thể chia sẻ đồ ăn cho ai, thì người đó nhất định là người Hạ Mộng Ngư Mộng Ngư cắn một miếng bánh, nở một nụ cười vô cùng thỏa nghe truyền ra giọng đọc vừa hoàn mỹ vừa gợi cảm của một giáo viên người Pháp. Cô có cảm giác như mình đang tới Pháp rồi, vào lúc mười giờ sáng, ngồi bên một quán cà phê ven đường phố Pháp, ăn một chiếc bánh mì nóng hổi vừa ra giơ tay, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mặt trời xuyên qua kẽ tay rọi mộng gần trong gang nhiên, Hạ Mộng Ngư cảm giác bên cạnh mình có động tĩnh. Cô gỡ tai nghe ra, nghi hoặc quay đầu lại, chợt thấy Từ Tử Sung đã ngồi xuống cạnh mình từ khi nào không biết."Ngon thế sao?", Từ Tử Sung chỉ có hai người, Hạ Mộng Ngư lại chẳng thấy xấu hổ."Ngon chứ...", Hạ Mộng Ngư Từ Tử Sung không nói gì, Hạ Mộng Ngư đành khách sáo hỏi, "Cậu có muốn nếm thử không?""Được."Từ Tử Sung cũng không làm khách. Hạ Mộng Ngư đưa túi bánh bên cạnh cho Từ Tử Sung, để cậu chọn lấy một cái. Từ Tử Sung liếc nhìn, mỗi cái một vị khác nhau."Không có cái giống cái cậu đang ăn.", Từ Tử Sung nói."Không phải là cậu thích ăn vị này đấy chứ?""Trông có vẻ ngon."Hạ Mộng Ngư hơi khó xử, cúi đầu nhìn chiếc bánh bị mình cắn dở, nhưng rồi cũng không do dự nhiều mà bẻ một nửa cho Từ Tử Sung."Tuyệt vời.", Từ Tử Sung nói."Cậu còn chưa ăn mà đã khen? Làm màu...""Tôi không nói là bánh tuyệt.", Từ Tử Sung nhìn chằm chằm Hạ Mộng Ngư, đồng thời há miệng cắn một miếng bánh, "Có điều, bánh cậu chọn cũng rất ngon."Hạ Mộng Ngư ngoảnh mặt đi không nhìn cậu, cũng không muốn đối diện với ánh mắt của cậu, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt ấy đang nhìn người Từ Tử Sung đúng là vô cùng biết làm người ta bồn chồn."Thế vừa nãy cậu không nói bánh mì tuyệt vời thì cái gì tuyệt vời?", Hạ Mộng Ngư cắn một miếng bánh, thuận miệng hỏi, hòng che đi vẻ xấu hổ của mình."Tôi nói tuyệt vời là vì trước giờ chẳng phải cậu không chia đồ ăn cho người khác sao?", Từ Tử Sung nhếch khóe môi, kéo theo một nụ cười thoải mái, "Xem ra cậu không ghét tôi như lời Phạm Tiểu Kiều nói."..."Vốn dĩ không, nhưng giờ có."
em chi co the thich anh